Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 12: KHỔ CHIẾN KIM ĐAN



Tiểu Lục Lâm, ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu xuống những vệt sáng mờ nhạt.

Bên trong hang động sau thác nước, Lê Vĩ ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ bởi một tầng linh khí dày đặc. Sau nhiều ngày khổ luyện, hắn đã khai mở toàn bộ 12 kinh chính, 8 mạch kỳ kinh, 12 kinh biệt, 15 biệt lạc, cùng khổng lạc và phù lạc, xem như đã tu trọn vẹn cấp độ Cường Mạch Cảnh theo hệ thống tại Huyền Binh Đại Lục.

Hắn mãi mê tu luyện Cường Mạch Cảnh mà bỏ quên cả tu vi Trúc Cơ của mình đang giậm chân tại chỗ ở Hậu Kỳ.

105 khối linh thạch cao cấp đã tan rã hết, để lại xung quanh hắn một lớp bụi trắng mịn. Linh khí trong cơ thể giờ đây chảy cuồn cuộn như sông lớn, mang đến sức mạnh vượt xa trước đó không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại nếu gặp Âm Mị Nhiên, Lê Vĩ tự tin có thể một quyền bại nàng.

“Lão tử giờ mạnh hơn cả siêu nhân!” Lê Vĩ mở mắt, hai đồng tử lóe lên.

Hắn vung tay thử một quyền, không khí trước mặt phát ra tiếng nổ, uy lực khiến vách đá trong hang rung lắc.

“Chít chít lợi hại!” Tiểu Bối từ góc hang nhảy ra, hai tay nhỏ vỗ liên hồi, ánh mắt tròn xoe đầy ngưỡng mộ. Nó cảm nhận được khí tức của Lê Vĩ đã thay đổi, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

“Đừng sùng bái ca, ca chỉ là truyền thuyết!” Lê Vĩ cười ha hả, định lấy thịt Kình Ngư trong Nhẫn Trữ Vật ra nướng.

Nào ngờ đột ngột hắn cảm ứng được Linh Thức toả ra ở bên ngoài thác nước của mình đột ngột tan biến.

Bởi vì có một cổ Linh Thức khác ương ngạnh hơn, mạnh mẽ hơn quét đến, trước sự chiếm hữu không gian của nó, Linh Thức của Lê Vĩ hoàn toàn tan rã.

Nhưng trước đó, hắn cũng kịp nhìn thấy một tên đạo nhân đang lướt đi như tàn ảnh, tốc độ cực kỳ kinh hoàng.

“Tiểu Bối ngươi mau trốn!” Lê Vĩ vội vàng nói, sắc mặt ngưng trọng.

Bởi vì phương hướng đạo nhân kia đang đuổi đến chính là thác nước của mình.

Linh thức của đối phương đã quét đến, có trốn cũng trốn không được, hắn trực tiếp bước ra ngoài nghênh đón.

Hành động này của Lê Vĩ cực kỳ khôn ngoan, bước sẵn ra ngoài nếu đánh không lại còn có thể bỏ chạy cầu sinh, ngược lại nếu trốn trong hang sẽ rất bị động, như cá nằm trên thớt.

Phần phật.

Đạo bào tung bay, Xuân Phong Đạo Nhân đã hiện diện trước mặt, ánh mắt loé lên nhìn Lê Vĩ thầm nghĩ:

“Tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, quả nhiên ngươi có vấn đề. ”

Một tên Thánh Tử lại có tu vi sánh ngang tông chủ như Âm Mị Nhiên, điều này quá mức hoang đường.

“Gặp qua tiền bối, không biết ngươi đến nơi này có chuyện gì?” Lê Vĩ chắp tay hỏi, trong lòng lại không dám có chút lơ là.

Hắn đang suy đoán liệu rằng đạo nhân này có phải đến tìm kiếm cơ duyên trong hang động?

“Haha, tiểu hữu đừng lo lắng. ” Xuân Phong Đạo Nhân hoà ái nở nụ cười:

“Bần đạo một mình thám hiểm Tiểu Lục Lâm, vô tình phát hiện có người tu luyện nên đến làm quen mà thôi, tiểu hữu không cần hoảng hốt. ”

“Có cái rắm ta tin. ” Lê Vĩ trong lòng phỉ nhổ.

Từ bản đồ của Âm Mị Nhiên, hắn biết Tiểu Lục Lâm chỉ là một khu rừng nhỏ, có gì để cường giả như ngươi thám hiểm?

Hiện tại Lê Vĩ đã tu Cường Mạch Cảnh đến tối đa, mà đạo nhân này có thể gây nên áp lực cho hắn, chứng tỏ tu vi của đối phương cao hơn mình, ít nhất phải là Kim Đan Kỳ.

Kim Đan Kỳ thám hiểm Tiểu Lục Lâm? Nghe qua đã thấy bất hợp lý.

Dù âm thầm mắng chửi, Lê Vĩ ngoài mặt kính cẩn chắp tay:

“Vãn bối vô tình đi qua, phát hiện cảnh vật nơi này thanh tịnh yên bình nên dừng chân tu luyện, hiện tại cũng định rời đi. ”

“Đừng nóng vội. ” Xuân Phong Đạo Nhân mỉm cười, thoát một cái đã đứng bên cạnh Lê Vĩ, ôn tồn nói:

“Tiểu hữu là tán tu hay là thiên tài của thế lực nào? Tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy rất không đơn giản. ”

“Không giấu gì tiền bối. ” Lê Vĩ nghiêm mặt đáp:

“Vãn bối là đệ tử ngoại môn của Nghịch Thiên Tông!”

Xuân Phong Đạo Nhân thầm giật mình, thế gian lại có tông môn dám dùng nghịch thiên làm tên? Kinh khủng như vậy sao?

Thấy tên này có vẻ sợ, Lê Vĩ tiếp tục dựa vào kiến thức đọc tiểu thuyết của mình, ra sức chém gió:

“Nghịch Thiên Tông là thế lực lánh đời, từ trước đến nay chưa từng lộ diện, quý tiền bối lắm nên ta mới tiết lộ đó. ”

Nội tâm Xuân Phong Đạo Nhân liên tục suy nghĩ, không biết lời của tên tiểu tử này có mấy phần đáng tin.

Mặc dù biết Lê Vĩ là Thánh Tử của Bổ Âm Tông, nhưng tên này có quá nhiều điểm kỳ quặc khó giải thích.

Trước đó hắn đã phát hiện giấu vết chiến đấu và thi thể nát vụn của Âm Mị Nhiên trong rừng, tám phần mười là ngã xuống trong tay tiểu tử này.

Không loại trừ khả năng tiểu tử này là kẻ giả heo ăn thịt hổ, gia nhập Bổ Âm Tông chỉ để mua vui.

Nhưng Xuân Phong Đạo Nhân cũng là kẻ cáo già, giả vờ kinh hỉ nói:

“E hèm, ngươi là đệ tử của Nghịch Thiên Tông thì thật quá tốt, bần đạo vốn có một vị bằng hữu cũng tu luyện ở Nghịch Thiên Tông, tên hắn là Đông Phong, ngươi có nhận thức?”

Đến lượt Lê Vĩ hoảng hồn, chẳng lẽ Nghịch Thiên Tông có thật? mình chỉ thuận mồm bịa ra mà thôi, phải trả lời làm sao. ..

“Nghịch Thiên Tông quá mức to lớn, đệ tử ngàn vạn, vãn bối chỉ là một tiểu đệ tử ngoại môn, còn chưa đủ tư cách biết hắn tất cả mọi người. ” Lê Vĩ tiếc nuối thở dài.

Ánh mắt Xuân Phong Đạo Nhân loé lên:

“Vậy tiểu hữu có thể cho mượn lệnh bài đệ tử của Nghịch Thiên Tông xem qua được chăng?”

“Vãn bối hành tẩu giang hồ, đã vô tình làm lạc mất lệnh bài trong lúc chiến đấu, thật đáng tiếc. ” Lê Vĩ nhẹ than.

“Thôi được rồi, cáo từ. ” Xuân Phong Đạo Nhân chắp tay.

“Hữu duyên gặp lại!” Lê Vĩ quay lưng bước đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt Xuân Phong Đạo Nhân loé lên một tia ngoan độc, vung tay chụp đến.

Tốc độ xuất thủ của y cực nhanh, vừa ra chiêu đã mọc ra Cốt Trảo, nhắm ngay vị trí tim của mục tiêu đâm vào.

XOẸT.

Cốt Trảo dễ dàng xuyên qua, Âm Ảnh nổ tung, bản thể của Lê Vĩ điên cuồng đào tẩu.

“Phân Ảnh Bộ Pháp? Tiểu thủ đoạn. ” Xuân Phong Đạo Nhân cười gằn, lại vung tay điểm ra một chỉ.

XOẸT.

Chỉ đạn bắn thủng cơ thể Lê Vĩ, Dương Ảnh tan biến, bản thể của hắn bất chợt quay đầu.

Âm Dương Lực điên cuồng hội tụ, Linh Thụ bạo phát Linh Lực, một quyền đấm thẳng ngay mặt Xuân Phong Đạo Nhân.

“Âm Dương Quyền!”

Xuân Phong Đạo Nhân đâu thể ngờ Lê Vĩ vậy mà còn có được Dương Ảnh, thậm chí tiểu tử này còn dám quay ngược lại tấn công mình.

PHỐC.

Một ngụm máu tươi phun ra, cơ thể Xuân Phong Đạo Nhân bay ngược hàng chục bước, răng môi lẫn lộn.

“Thật trâu bò. ”

Lê Vĩ âm thầm hoảng sợ, trước đó Âm Dương Quyền đủ đấm nát Âm Mị Nhiên nhưng chỉ đủ gây nên ngoại thương đối với đạo nhân này, thực lực của đối phương đáng gờm đến cực điểm.

“Tiền bối, ngươi vì sao đột nhiên xuất thủ? Doạ ta sợ một phen nên vô ý phản kích, mong ngài thứ tội. ” Hắn chắp tay xin lượng thứ.

“Tiểu súc sinh gian xảo như hồ ly, đừng hòng qua mặt bần đạo. ” Xuân Phong Đạo Nhân bộc phát sát khí:

“Du Phong Bộ Pháp!”

Thân pháp triển khai, dưới chân Xuân Phong Đạo Nhân hiện ra từng luồng gió khiến cơ thể hắn nhẹ như lông hồng.

Chớp mắt đã lướt đến Lê Vĩ, một tay vung ra chưởng vào lồng ngực hắn.

Lê Vĩ không dám lơ là, Âm Dương Quyền tiếp tục tụ hội, nghênh đón một chưởng của đối phương.

“Hự. .. ”

Hắn rên lên một tiếng đầy đau đớn, cơ thể bị bắn vào vách đá, xương cốt như muốn nứt ra.

“Có thể dung hợp cả Âm Lực và Dương Lực, thiên phú của ngươi khó được, đáng tiếc dám cướp Linh Thạch Trung Phẩm bần đạo giao cho Âm Mị Nhiên, ngươi không thể sống được. ” Xuân Phong Đạo Nhân thừa thắng xông lên.

Lê Vĩ bừng tỉnh, thì ra số Linh Thạch quý giá kia thuộc về Xuân Phong Đạo Nhân.

Trước đó hắn còn tò mò không hiểu vì sao Âm Mị Nhiên có nhiều Linh Thạch như vậy mà không tu luyện để tăng cao tu vi đột phá Trúc Cơ Viên Mãn, hiện tại xem như đã hiểu.

Bất quá Xuân Phong Đạo Nhân một lần nữa áp sát, Linh Áp của Kim Đan đè nặng khiến hắn như muốn ngạt thở.

Một cổ cuồng phong vù vù hội tụ trong lòng bàn tay Xuân Phong Đạo Nhân, từng lưỡi đao gió sắc lẹm hình thành, tàn phá rừng cây xung quanh, phong toả toàn thân Lê Vĩ vào bên trong.

“Tam Ảnh Bộ Pháp!”

Lê Vĩ tách ra thành ba người hướng về ba nơi bỏ chạy.

“Tiểu thủ đoạn dám dùng lần hai trước mặt bần đạo?” Xuân Phong Đạo Nhân hừ lạnh, Linh Thức mạnh mẽ quét qua, trực tiếp nghiền nát cả Âm Ảnh và Dương Ảnh, lộ ra bản thể thật sự của Lê Vĩ ở trung tâm.

“Chết!”

Hắn như ngọn gió lao vọt đến, một chưởng hung tàn đánh vào đầu Lê Vĩ, tàn nhẫn đến cực điểm.

“Cường Mạch Cảnh, cho ta thấy khả năng của ngươi!”

Lê Vĩ nội tâm gào thét, toàn bộ mạch trong cơ thể bùng nổ, Linh Lực quy tụ bỗng nhiên nhiều hơn vượt trội.

Âm Dương Quyền lại được đấm ra, nhưng lần này quyền kình đen và trắng đan xen lại to lớn hơn, cường đại hơn gấp ba lần.

ĐÙNG. ..

Một tiếng nổ khiến toàn bộ Tiểu Lục Lâm lắc lư kịch liệt, Lê Vĩ và Xuân Phong Đạo Nhân cùng lúc bị chấn bay, cánh tay cả hai đều nát bấy.

“Sao có thể? Súc sinh này sao mạnh như vậy?” Xuân Phong Đạo Nhân cảm thấy hoang đường, nhìn cánh tay đầy máu của mình không dám tin tưởng.

Lê Vĩ đè nén đau đớn, Cường Mạch Cảnh và Trúc Cơ Kỳ kết hợp vậy mà giúp hắn chống được một đòn chính diện của Kim Đan Kỳ, quá mức thoải mái.

Không có tâm tình đắc ý, hắn lại xoay người bỏ chạy.

“Con chuột nhỏ, ngươi chạy thoát được sao?” Xuân Phong Đạo Nhân cười tà ác, Nhẫn Trữ Vật trong tay loé lên.

Một sợi dây thừng hiện ra ném thẳng về phía Lê Vĩ.

VÈO.

Dây thừng như ngọn gió vô hình, tốc độ cực nhanh, vượt xa khả năng tháo chạy của con mồi.

“Không xong. ” Lê Vĩ thần sắc đại biến, con hàng này chơi cả Pháp Bảo, làm sao mình có thể chống lại đây?

“Ngoan ngoãn chịu trói đi!” Xuân Phong Đạo Nhân hừ một tiếng.

Dây thừng này là Khốn Kim Thằng, Tam Tinh Pháp Bảo có thể trói cả Kim Đan tu sĩ, một tiểu tử Trúc Cơ dù lợi hại đến đâu cũng đừng mong thoát khốn.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Xuân Phong Đạo Nhân vô pháp ngờ đến.

Ngay Khốn Kim Thằng vừa định quấn quanh siết chặt Lê Vĩ, cái áo bào mặc trên người của hắn đột nhiên sáng lên.

Một vòng tròn thái cực luân chuyển bỗng nhiên hiện ra phía sau lưng áo bào.

Ngay khi vòng tròn thái cực này chuyển động, Khốn Kim Thằng bỗng nhiên bị bắn trở ra, lao ngược về phía Xuân Phong Đạo Nhân.

Con hàng này còn chưa kịp phản ứng, Khốn Kim Thằng đã trói chặt lấy hắn.

Lê Vĩ cũng sửng sốt trước dị biến này, kinh hỉ như điên: “Trúng mánh rồi, không hổ là Thái Cực Bào, thái cực chuyển động, ngay cả pháp bảo cũng có thể phản lại ư?”

“Khốn kiếp, mau thả bần đạo, bần đạo là chủ của ngươi!” Xuân Phong Đạo Nhân vùng vẫy gầm thét.

Thái Cực Bào vẫn toả sáng, Khốn Kim Thằng như bị Thái Cực Bào tác động, không nghe lời của Xuân Phong Đạo Nhân, ngược lại siết lấy hắn ngày càng chặt hơn.

“Cơ hội đến!” Lê Vĩ đứng lên định nhân cơ hội diệt sát cường địch.

“PHỐC. ”

Hắn phun ra một ngụm máu, cả người bị thương quá nặng rồi.

Ý niệm vừa động, Liệu Thương Đan đã được Lê Vĩ nuốt vào.

Như có nước ấm lan tràn khắp toàn thân, cơ thể phục hồi vô cùng nhanh chóng.

Tam Ảnh Bộ Pháp kích hoạt, hắn như quỷ mị tiếp cận Xuân Phong Đạo Nhân, toàn bộ lực lượng trong kỳ kinh bát mạch đều bùng nổ.

Một quyền nhắm thẳng vào đầu.

“Là ngươi ép bần đạo. ”

Xuân Phong Đạo Nhân biểu lộ dữ tợn, từ Nhẫn Trữ Vật trên tay phóng ra một thứ đồ vật như lá bùa.

“Bạo Linh Phù - nổ!”

BÙM.

Lê Vĩ vừa lao đến đã ăn trọn vụ nổ, cả người như diều đứt dây thê thảm bay ra ngoài, Thái Cực Bào vận chuyển bảo vệ hắn, tiêu hao sạch sẽ lực lượng, trở nên ảm đạm vô quang.

Mà Xuân Phong Đạo Nhân cũng bị uy lực của Bạo Linh Phù đánh trúng, thương tiếc đầy mình, chẳng khá hơn Lê Vĩ bao nhiêu.

May mắn là Thái Cực Bào hao hết lực lượng, Khốn Kim Thằng cũng vì vậy đã cởi trói cho hắn.

“Phù phù phù. .. ”

Nhìn thấy Lê Vĩ đã nằm im bất động, Xuân Phong Đạo Nhân thở hổn hển, lau mồ hôi hột trên trán:

“Xém chút lật thuyền trong mương, tiểu tử này quá mức quỷ dị, đạo bào mà hắn đang mặc bất phàm, xem như thu hồi vốn rồi. ”

Xuân Phong Đạo Nhân lấy ra Liệu Thương Đan định nuốt vào, sau đó lột da rút gân Lê Vĩ cho hả giận.

“CHÍT!”

Nào ngờ vào thời khắc mấu chốt nhất, một tiếng kêu nồng nặc sát cơ vang lên.

Đồng tử Xuân Phong Đạo Nhân trừng to, hai mắt trắng dã, miệng phun tiên huyết.

Chẳng biết từ bao giờ, Tiểu Bố đã húc thủng lồng ngực hắn từ phía sau, Thuỷ Linh Lực như mũi khoan ở trong cơ thể hắn.

Nó đã ẩn núp từ đầu đến cuối chờ đợi thời khắc này.

“Ngươi. .. ” Xuân Phong Đạo Nhân hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ chết trong tay một sinh vật như vậy.

Trước đó Linh Thức của hắn đã quét được sự tồn tại của Tiểu Bối, nhưng cho rằng nó là một con vật thông thường mà thôi, đâu biết rằng thực lực của nó vốn không thua Lê Vĩ bao nhiêu.

Mọi thứ đã quá muộn, sinh cơ Xuân Phong Đạo Nhân đứt đoạn, ngay cả Liệu Thương Đan vừa lấy ra còn chưa kịp bỏ vào miệng, cả người lạnh lẽo, trở thành một cổ thi thể.

Tiểu Bối đang định lấy Liệu Thương Đan của đạo nhân này cho Lê Vĩ ăn, chợt nó đánh hơi được một thứ gì đó.

Móng vuốt nhỏ xé rách đan điền của Xuân Phong Đạo Nhân, một viên Kim Đan có những đường vân như gió hiện ra, nồng nặc Phong Thuộc Tính.

Chẳng hiểu vì sao, viên Kim Đan Phong Hệ này hấp dẫn Tiểu Bối hơn cả cá nướng, nó theo bản năng nuốt vào trong bụng.

OÀNH.

Cơ thể sinh ra một vụ nổ, Tiểu Bối phun máu, đau đớn ngất đi.

Rừng nhỏ trở về yên tĩnh, chỉ còn dòng thác không ngừng đổ xuống. ..


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.